Tại sao người thành đạt càng thích ‘vay mượn’ người khác? Bí mật giúp bạn tiết kiệm 10 năm phấn đấu
Tại sao người thành đạt càng thích ‘vay mượn’ người khác? Bí mật giúp bạn tiết kiệm 10 năm phấn đấu
Có một người đàn ông nghèo, ngày không ăn đủ ba bữa, quần áo chỉ mặc đi mặc lại duy nhất một bộ. Anh ta thường ngẩng lên nhìn trời và than cho số phận đau khổ của mình. Hàng ngày anh ta làm việc cực nhọc cũng chẳng đủ sống. Có một lần, ông thương tâm mà kêu khóc: “Hỏi Ông Trời có công bằng hay không? Tại sao có người giàu sang sung sướng như vậy, còn người nghèo chúng tôi mỗi ngày đều chịu khổ chịu mệt?”
Thượng Đế vừa cười vừa hỏi ông ta: “Thế ông thế nào thì sẽ thấy ta công bằng?”
Người đàn ông nghèo đáp: “Con muốn một người giàu có trở nên nghèo giống con, có cuộc sống như con. Nếu như người giàu ấy có thể phú quý trở lại thì con sẽ không oán thán gì nữa.”
Thượng Đế gật đầu, nói: “Được!”.
Thế rồi Thượng Đế cho một người giàu sang biến thành một kể bần hàn giống như người đàn ông kia. Thượng Đế còn cho mỗi người 1 ngôi nhà và 1 quả núi, mỗi ngày họ đều đào than lộ thiên ở trên núi đem xuống núi bán, lấy tiền mua lương thực. Sau 1 tháng, than lộ thiên đều đã bị họ đào hết.
Người giàu và người nghèo cùng bắt đầu đào núi để lấy than, người nghèo vốn thường quen với cuộc sống khổ cực, việc đào than đối với anh ta chẳng có khó nhọc gì, rất nhanh anh ta đã tích được đủ 1 xe than chở xuống núi bán lấy tiền, và dùng toàn bộ số tiền để mua đồ ăn ngon mang về cho mẹ già, con thơ ở nhà.
Người giàu vốn chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, đào 1 lúc lại nghỉ 1 hồi, mồ hôi đầm đìa khắp thân mà vẫn chưa đào được là bao. Tới chập tối anh ta mới chất được đủ 1 xe than để mang xuống núi, bán được tiền rồi, anh ta chỉ mua vài cái màn thầu, còn số tiền dư anh ta cất để dành.
Người giàu vốn chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, đào 1 lúc lại nghỉ 1 hồi, mồ hôi đầm đìa khắp thân mà vẫn chưa đào được là bao
Ngày thứ 2, người nghèo đã dậy từ sớm để đi đào than, còn người giàu lại đi xuống núi, thuê 2 người nghèo khác. Hai người này chẳng nói chẳng rằng đã bắt tay vào đào than, trông tướng tá thì khoẻ mạnh và to cao hơn người nghèo kia rất nhiều. Người giàu đứng một bên chỉ đạo, chẳng mấy chốc họ đã đào được vài xe than đầy. Người giàu mang xe than xuống núi bán, được bao nhiêu lại lấy tiền đó thuê thêm lao động. Sau một ngày đó, người giàu trả tiền cho công nhân của mình xong, còn để ra được một khoản tiền gấp mấy lần người nghèo kia.
Một tháng lại qua rất mau, người nghèo chỉ đào được một góc nhỏ mỏ than ở trên núi. Mỗi ngày tiền kiếm được anh ta đều mua đồ ăn ngon cho mình và gia đình, cũng chẳng để lại được là bao. Còn người giàu vốn từ đầu đã thuê được cả 1 nhóm người, đào hết cả than trên núi, kiếm được không ít tiền, anh ta dùng số tiền này đầu tư buôn đi bán lại, rất nhanh đã trở thành phú ông.
Kết quả chẳng cần nói cũng có thể đoán ra, người nghèo thì chẳng dám oán trách Ông Trời nữa.
Thành công không phải là ở việc bạn có thể làm bao nhiêu việc, mà là bạn có thể “mượn” bao nhiêu người làm bao nhiêu việc!
Học cách “đi mượn” là dùng nền tảng vốn có của bạn, mượn thêm công sức của người khác, mượn khả năng của người khác, mượn sức lực của cả một hệ thống!
Do đó, bạn phải tìm thấy điểm trọng tâm của đòn bẩy, để “nâng được cả thế giới”.
Còn 1 câu chuyện khác:
Một con lừa bị rơi vào cái hố sâu và nó cảm thấy tuyệt vọng.
Chủ nhân tìm thấy nó, cũng chẳng có cách nào lôi nó lên, cũng đành bỏ mặc nó ở đó.
Con lừa ở dưới cái hố đó, ngày nào nếu có ai đi qua cũng ném rác vào hố, thỉnh thoảng có người tốt cũng ném cho nó ít cỏ tươi. Nó nghĩ: “Ông Trời cũng bỏ mặc nó như chủ nhân của nó vậy, đã ném nó xuống đây, lại còn chẳng cho nó chết luôn. Ngày ngày chẳng được chạy nhảy trên thảm cỏ xanh, cũng chẳng được gặp những con lừa khác, nó có lẽ sẽ chết vì buồn chán. Mà bực hơn, nó sẽ chết cạnh những chiếc lốp xe cũ và chồng chất những bao rác thối!”
Thế rồi 1 ngày trôi qua, lại 1 ngày trôi qua, khi nó ngẩng lên nhìn cái ngọn cây cao vút, nó chợt nảy ra một ý tưởng.
Nó quyết định sẽ thay đổi thái độ sống của mình. Mỗi ngày nó đều cố gắng chồng các bao rác lên nhau, chừa lại cho mình một khoảng trống sạch sẽ và quang đãng. Chẳng ngờ một ngày… rác nó chồng, rồi rác người khác ném xuống, mấy chốc nó đã có thể tự nhảy lên miệng hố, bốn chân nó đã lại được chạm vào thảm cỏ xanh mượt.
Bài viết cho ta một ý tưởng: Cuộc sống chẳng bao giờ đều đúng như nguyện vọng của ta, hơn nữa những điều không như ý có khi đến cùng một lúc, rất nhiều, rất khó khăn. Thế nhưng trọng điểm trong cuộc sống của ta không thể nào là chúng được. Chúng ta luôn phải đứng ở một góc độ tích cực hơn, cố gắng tận hưởng cuộc sống một cách đầy vui vẻ và hứng khởi.
Hãy đừng nghĩ ta đã đạt được gì sau mọi cố gắng, hãy nghĩ rằng ta đã đi trên con đường đó như thế nào, cảm xúc ra sao, và tận hưởng được những gì. Dù kết quả có tốt hay dở, thì chẳng phải ta đã được rất nhiều rồi đó sao?
Cuộc đời sẽ nhiều lúc ném vào người bạn rất nhiều “bao rác”, vậy bạn có thể tìm lại được lối thoát ra khỏi đó như chú lừa kia chăng?
Minh Xuân biên dịch
Theo DKN