Lão Tử là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và thời Chiến Quốc.
Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh - cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn. Lão Tử được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo.
Ông để lại nhiều câu khiến người đời và hậu thế phải nghiêng mình khâm phục, người đọc tùy hoàn cảnh mỗi lần xem lại đắc thêm ý mới, có tác dụng dẫn dắt con đường tâm linh, dẫn chứng cho ý ông nói, thế nhân ai muốn định nghĩa Đạo mà ông giảng, sau một thời gian nhìn lại cũng tự thấy mình “lạc hậu”, nên không thể định nghĩa được là vậy.
1. Lo thắng người thì loạn, lo thắng mình thì bình.
2. Lời thành thật thì không đẹp; Lời đẹp thì không thành thật , giá trị nằm ở chân thành.
3. Hiểu người là khôn, hiểu được mình mới là khôn thật sự.
4. Nếu biết vạn vật đều thay đổi, thì bản thân không nên cố nắm giữ điều chi.
5. Ai vội vàng tiến lên phía trước đều không thể đi xa.
6. Ai muốn hiển thị mình sẽ tự làm lu mờ bản thân.
7. Ai muốn chứng thực bản thân sẽ không tự biết bản thân mình là ai.
8. Ai muốn ước chế người khác thường không tự ước chế bản thân mình.
10. Nếu biết nhìn vào tâm mình, anh có thể tìm thấy tất cả các câu trả lời.
11. Nhu thắng cương, tĩnh thắng động.
12. Hãy để mọi chuyện tùy kỳ tự nhiên.
13. Nếu người muốn co lại, trước hết hãy cho phép nó duỗi ra. Nếu người muốn từ bỏ, hãy cho phép nó nhảy xuất ra. Nếu người muốn có điều gì, trước hết phải cho đi thứ đó.
14. Những khởi đầu tốt đẹp thường được ngụy trang thành một đoạn kết bi thảm.
15. Chú tâm đến sự công nhận của người khác rồi người sẽ trở thành tù nhân của chính họ.
16. Nếu một người có thể nhận ra mình không thiếu thứ gì, cả thiên hạ đã thuộc về người đó.
17. Vô hình vô tướng là niềm an lạc nhất.
18. Bậc trí tuệ là người biết những gì mình không biết.
19. Khi bạn hài lòng đơn giản là chính mình, không so sánh hay cạnh tranh với ai, tất cả mọi người sẽ tôn trọng bạn.
Sinh thời, Lão Tử có nhiều câu nói khiến người đời và hậu thế phải nghiêng mình khâm phục.
Cùng suy ngẫm những câu nói "sấm truyền" của Lão Tử:
1. Lo thắng người thì loạn; Lo thắng mình thì bình.
2. Tự biết mình là người sáng suốt. Thắng được người là có sức mạnh. Thắng được mình là kiên cường.
3. Biết người là trí, biết mình là sáng.
4. Hễ còn có lòng ham muốn thì chỉ biết trước được cái hẹp hòi biểu hiện ra bên ngoài chứ không biết được cái vi diện sâu ở bên trong.
5. "Hạnh phúc sinh ra trong đau khổ, đau khổ giấu mình trong hạnh phúc"
6. Tấm gương sáng, bụi bặm chẳng làm dơ được. Tinh thần trong, lòng hàm muốn chẳng dính vô được.
7. Biết đủ là đủ, tức là đủ. Biết nhàn là nhàn tức là nhàn.
8. Hạnh phúc sinh ra trong đau khổ, đau khổ giấu mình trong hạnh phúc.
9. Ai vâng lời liều, hứa liều, tất nhiên khó lòng đúng hẹn.
Cùng nghiền ngẫm 3 bài học trong câu chuyện giữa Lão Tử và Thường Thu:
Lão Tử nói với Thường Thu rằng: Đi qua quê nhà phải xuống xe, để răn mình không được quên cha mẹ người thân. Không được quên những ngày khốn khó trước đây!
Điều này rất nhiều người trong xã hội đã không làm được! Họ lúc nào cũng nghĩ: Mình tài giỏi như thế này, giàu có như thế này, sang trọng như thế này tại sao phải nhớ đến những ngày còn ở quê nghèo! Họ đánh mất đi gốc gác của mình!
Buông ánh mắt khinh rẻ, coi thường những người xuất thân từ nông thôn lên thành phố lập nghiệp! Họ quên rằng, mình cũng từ đó mà thành công như bay giờ!
Đáng lẽ ra phải nâng đỡ những người con của quê nghèo lại cố gắng cắt đứt liên lạc để không ai phát hiện ra mình từ “quê” lên! Thật xấu hổ vì họ quên mất đạo lý: Uống nước nhớ nguồn!
Bài học thứ hai đó là: Đi qua cây lớn phải từ từ! Bài học này răn dạy con người ta phải biết yêu kính những người lớn tuổi!
Họ đã sống hơn chúng ra rất nhiều thời gian, họ biết những cái chúng ta chưa từng trãi qua và cho dù ngày nay công nghệ phát triển cỡ nào thì kinh nghiệm đúc kết vẫn giúp họ sống tốt giữa cuộc đời đầy biến động này!
Thế nên đừng nghĩ mình biết dùng laptop, iphone…lại coi thường sự hiểu biết của những người lớn tuổi! Hãy yêu thương và kính trọng họ để bạn biết sống tốt đẹp hơn!
Có những người thấy người già thì nhìn bằng ánh mắt coi thường khinh rẻ! Họ sợ những người đó sẽ ăn bám họ, họ sợ phải nuôi nấng và chăm sóc những người đó!
Nhưng đừng bao giờ quên, thương già, già để đức cho, bạn nhé! Chúng ta làm gì cũng nên tạo cái đức cho mình và con cháu mà bạn!
Bài học thứ ba: lưỡi không còn nhưng răng còn! Bài học này răn dạy bạn phải biết sống và đối nhân xử thế một cách đúng mực!
Nếu bạn quá cứng rắn hay lạnh lùng và nhẫn tâm bạn sẽ chẳng bao giờ biết có được sự coi trọng và yêu thương từ người khác!
Nếu bạn quá cứng rắn sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ của bạn với những người xung quanh! Người xưa nói: mềm nắn rắn buông mà bạn! Chúng ta cần biết lúc nào nên cứng rắn, lúc nào không nên để có đạo làm người được người khác coi trọng!
Mềm có lúc, rắn có lúc như thế chúng ta mới không bị cái xô bồ của cuộc sống đẩy ngã! Bạn biết vì sao lưỡi còn còn răng lại không không? Đó là vì: Lưỡi mềm còn răng cứng!
Đạo làm người và đối nhân xử thế đều nằm trong ở đây cả! Cần biết lúc năm lúc buông để không bao giờ trở thành kẻ bị đẩy ngã khỏi cuộc sống!
Cuối cùng, bạn đã đọc xong ba bài học của lã Tử dành cho học trò của mình rồi đấy! Chỉ cần như thế bạn có thể sống và làm người một cách xuất sắc rồi! Đừng bao giờ quên ba bài học này cho mình nhé bạn!